Cá ấu trùng là gì? Các công bố khoa học về Cá ấu trùng
Cá ấu trùng là giai đoạn phát triển sớm nhất trong vòng đời của các loài cá ấu. Trung bình, thời gian ấu trùng kéo dài từ 5 đến 10 ngày sau khi trứng được đẻ và...
Cá ấu trùng là giai đoạn phát triển sớm nhất trong vòng đời của các loài cá ấu. Trung bình, thời gian ấu trùng kéo dài từ 5 đến 10 ngày sau khi trứng được đẻ và lượng cá ấu trùng có thể từ vài chục đến hàng ngàn. Trong giai đoạn này, cá ấu trùng còn non nớt và yếu đuối, phải tuân thủ các quy tắc thức ăn, ngụy trang và lẩn trốn để tránh bị săn mồi. Cá ấu trùng chủ yếu ăn các loại thủy sinh vật nhỏ, chẳng hạn như con giun, tôm con và cá nhỏ.
Trứng của cá ấu thường được đẻ trong môi trường nước, chẳng hạn như trong tổ hoặc hang cá. Sau khi trứng được đẻ, cá mẹ thường không chăm sóc con cá và rời khỏi khu vực đẻ trứng.
Cá ấu trùng mới nở ra thường có kích thước nhỏ, vỏ trứng tồn tại trên cơ thể của chúng ngay khi chúng mới nở ra. Trong giai đoạn này, chúng thường không di động hoặc di chuyển rất ít và phụ thuộc hoàn toàn vào dự trữ dinh dưỡng từ trứng mà chúng nở ra. Trong vòng vài ngày sau khi nở, vỏ trứng sẽ rụng và cá ấu trùng sẽ bắt đầu tìm kiếm thức ăn để tự cung cấp dinh dưỡng.
Cá ấu trùng thường tuân thủ cách ăn mà chúng đã học từ khi còn trong trứng và ngụy trang để tránh bị săn mồi. Chúng thường ăn các thủy sinh vật nhỏ như con giun, tôm con, cá nhỏ và các loại tảo nhỏ. Các loại cá ấu có thói quen ăn khác nhau tùy thuộc vào loài và môi trường sống của chúng.
Cá ấu trùng đã có khả năng di chuyển, nhưng chúng thường không di chuyển quá xa từ khu vực đẻ trứng ban đầu. Chúng tiếp tục phát triển và tăng kích thước trong giai đoạn ấu trùng trước khi phát triển thành cá trưởng thành.
Trong giai đoạn cá ấu trùng, chúng thường có hình dạng và cấu trúc cơ thể khác so với cá trưởng thành. Chúng có cơ thể mềm mại, nhạy cảm và chưa hoàn thiện. Cá ấu trùng thường có kích thước nhỏ, tuỳ thuộc vào loài và môi trường sống.
Một số loài cá ấu trùng có hình dạng giống với cá trưởng thành nhưng nhỏ hơn và chưa phát triển hoàn thiện các bộ phận. Trên thân cá ấu trùng, có thể có các gai, nhọn, lông và mang lưới để ngụy trang. Màu sắc của cá ấu trùng cũng có thể khác so với cá trưởng thành, thường sáng hơn và có các mẫu hoa văn đặc biệt để bảo vệ chúng khỏi con mồi hoặc kẻ săn mồi.
Cá ấu trùng cần tìm kiếm nguồn thức ăn để phát triển. Chúng thường sống gần mặt nước, nơi có số lượng thức ăn phong phú như cỏ biển, tảo và các loại sinh vật nhỏ. Chúng có thể làm tổ ở dưới đá, trong hang cá hoặc kẽ hở, nơi mang lại sự an toàn và bảo vệ.
Trong suốt giai đoạn cá ấu trùng, chúng trải qua quá trình phát triển và lớn lên. Khi cá ấu trùng phát triển đủ lớn, chúng khoanh tròn và trở thành cá trưởng thành, chuyển từng bước sang thời kỳ trưởng thành của cuộc sống cá ấu.
Tổng quan, cá ấu trùng là giai đoạn phát triển đầu tiên và quan trọng trong đời sống của cá ấu. Trong giai đoạn này, chúng phải tìm kiếm nguồn thức ăn và ngụy trang để tự bảo vệ trước khi trưởng thành.
Danh sách công bố khoa học về chủ đề "cá ấu trùng":
Nguyên nhân học của đột quỵ thiếu máu não ảnh hưởng đến tiên lượng, kết quả và việc quản lý. Các thử nghiệm điều trị cho bệnh nhân đột quỵ cấp nên bao gồm đo lường các phản ứng bị ảnh hưởng bởi phân nhóm của đột quỵ thiếu máu não. Một hệ thống phân loại các phân nhóm đột quỵ thiếu máu não chủ yếu dựa trên nguyên nhân học đã được phát triển cho Thử nghiệm Org 10172 trong Việc Điều Trị Đột Quỵ Cấp (TOAST).
Một phân loại các phân nhóm đã được chuẩn bị dựa trên các đặc điểm lâm sàng và kết quả của các nghiên cứu chẩn đoán phụ trợ. "Có thể" và "khả năng lớn" chẩn đoán có thể được thực hiện dựa trên mức độ chắc chắn về chẩn đoán của bác sĩ. Tính hữu ích và sự đồng thuận giữa các nhà chẩn đoán của phân loại này đã được kiểm tra bởi hai bác sĩ thần kinh không tham gia vào việc viết tiêu chí. Các bác sĩ thần kinh đã độc lập sử dụng hệ thống phân loại TOAST trong việc đánh giá tại giường 20 bệnh nhân, đầu tiên chỉ dựa trên các đặc điểm lâm sàng, sau đó là sau khi xem xét kết quả của các xét nghiệm chẩn đoán.
Hệ thống phân loại TOAST chia đột quỵ thiếu máu não thành năm phân nhóm: 1) xơ vữa động mạch lớn, 2) huyết tắc từ tim, 3) tắc vi mạch, 4) đột quỵ do nguyên nhân khác đã xác định, và 5) đột quỵ do nguyên nhân chưa xác định. Sử dụng hệ thống này, sự đồng thuận giữa các bác sĩ rất cao. Hai bác sĩ chỉ không đồng ý ở một bệnh nhân. Cả hai đều có thể đưa ra chẩn đoán nguyên nhân cụ thể ở 11 bệnh nhân, trong khi nguyên nhân gây đột quỵ không được xác định ở chín bệnh nhân.
Hệ thống phân loại phân nhóm đột quỵ TOAST dễ sử dụng và có sự đồng thuận tốt giữa những người quan sát. Hệ thống này nên cho phép các nhà nghiên cứu báo cáo các phản ứng với điều trị trong các nhóm bệnh nhân quan trọng bị đột quỵ thiếu máu não. Các thử nghiệm lâm sàng kiểm tra các phương pháp điều trị cho đột quỵ thiếu máu não cấp nên bao gồm các phương pháp tương tự để chẩn đoán phân nhóm đột quỵ.
Một tập hợp cơ sở mở rộng của các hàm số nguyên tử được biểu diễn dưới dạng các tổ hợp tuyến tính cố định của các hàm Gaussian được trình bày cho hydro và các nguyên tố hàng đầu tiên từ cacbon đến flo. Trong tập này, được mô tả là 4–31 G, mỗi lớp vỏ bên trong được đại diện bởi một hàm cơ sở duy nhất được lấy từ tổng của bốn hàm Gaussian và mỗi quỹ đạo hoá trị được tách thành các phần bên trong và bên ngoài được mô tả bởi ba và một hàm Gaussian, tương ứng. Các hệ số mở rộng và số mũ Gaussian được xác định bằng cách tối thiểu hóa năng lượng đã tính toán tổng thể của trạng thái cơ bản nguyên tử. Cơ sở dữ liệu này sau đó được sử dụng trong các nghiên cứu quỹ đạo phân tử đơn xác định của một nhóm nhỏ phân tử đa nguyên tử. Tối ưu hóa các yếu tố tỷ lệ vỏ hoá trị cho thấy rằng có sự tái chia tỷ lệ đáng kể của các hàm số nguyên tử trong các phân tử, các hiệu ứng lớn nhất được quan sát thấy ở hydro và cacbon. Tuy nhiên, phạm vi tối ưu của các hệ số tỷ lệ cho mỗi nguyên tử là đủ nhỏ để cho phép lựa chọn một bộ tiêu chuẩn phân tử. Việc sử dụng cơ sở chuẩn này cung cấp các hình học cân bằng lý thuyết hợp lý với thí nghiệm.
Nền tảng: Dịch bệnh vi-rút corona 2019 (COVID-19) là một tình trạng khẩn cấp về sức khỏe cộng đồng mang tính quốc tế và đặt ra thách thức cho khả năng phục hồi tâm lý. Cần có dữ liệu nghiên cứu để phát triển các chiến lược dựa trên bằng chứng nhằm giảm thiểu các tác động tâm lý bất lợi và triệu chứng tâm thần trong suốt dịch bệnh. Mục tiêu của nghiên cứu này là khảo sát công chúng tại Trung Quốc để hiểu rõ hơn mức độ tác động tâm lý, lo âu, trầm cảm và căng thẳng của họ trong giai đoạn đầu của dịch bệnh COVID-19 bùng phát. Dữ liệu này sẽ được sử dụng làm tài liệu tham khảo cho tương lai. Phương pháp: Từ ngày 31 tháng 1 đến ngày 2 tháng 2 năm 2020, chúng tôi đã thực hiện một cuộc khảo sát trực tuyến sử dụng kỹ thuật lấy mẫu quả cầu tuyết. Cuộc khảo sát trực tuyến thu thập thông tin về dữ liệu nhân khẩu học, các triệu chứng thể chất trong vòng 14 ngày qua, lịch sử tiếp xúc với COVID-19, hiểu biết và lo lắng về COVID-19, các biện pháp phòng ngừa COVID-19 và thông tin bổ sung cần có liên quan đến COVID-19. Tác động tâm lý được đánh giá bằng thang đo Impact of Event Scale-Revised (IES-R), và trạng thái sức khỏe tâm thần được đánh giá bằng thang đo Depression, Anxiety and Stress Scale (DASS-21). Kết quả: Nghiên cứu này bao gồm 1210 người tham gia từ 194 thành phố tại Trung Quốc. Tổng cộng, 53.8% người tham gia đánh giá tác động tâm lý của đợt bùng phát là trung bình hoặc nghiêm trọng; 16.5% báo cáo triệu chứng trầm cảm từ trung bình đến nghiêm trọng; 28.8% báo cáo triệu chứng lo âu từ trung bình đến nghiêm trọng; và 8.1% báo cáo mức độ căng thẳng trung bình đến nghiêm trọng. Hầu hết những người tham gia dành từ 20 đến 24 giờ mỗi ngày tại nhà (84.7%); lo lắng về việc thành viên gia đình bị nhiễm COVID-19 (75.2%); và hài lòng với lượng thông tin sức khỏe có sẵn (75.1%). Giới tính nữ, là sinh viên, có các triệu chứng thể chất cụ thể (ví dụ, nhức mỏi, chóng mặt, nghẹt mũi), và tình trạng sức khỏe tự đánh giá kém có mối liên hệ đáng kể với tác động tâm lý lớn hơn của đợt bùng phát và mức độ căng thẳng, lo âu và trầm cảm cao hơn (p < 0.05). Thông tin sức khỏe cập nhật và chính xác (ví dụ, điều trị, tình hình bùng phát cục bộ) và các biện pháp phòng ngừa cụ thể (ví dụ, vệ sinh tay, đeo khẩu trang) có liên quan đến tác động tâm lý thấp hơn của đợt bùng phát và mức độ căng thẳng, lo âu và trầm cảm thấp hơn (p < 0.05). Kết luận: Trong giai đoạn đầu của sự bùng phát dịch COVID-19 tại Trung Quốc, hơn một nửa số người tham gia đánh giá tác động tâm lý là từ trung bình đến nghiêm trọng, và khoảng một phần ba báo cáo lo âu từ mức trung bình đến nghiêm trọng. Phát hiện của chúng tôi xác định các yếu tố liên quan đến mức độ tác động tâm lý thấp hơn và trạng thái sức khỏe tâm thần tốt hơn có thể được sử dụng để xây dựng các can thiệp tâm lý nhằm cải thiện sức khỏe tâm thần của các nhóm dễ bị tổn thương trong thời kỳ dịch COVID-19.
Một số tác nhân gây nhiễm được xem là nguyên nhân gây ung thư ở người. Tỷ lệ của các loại ung thư khác nhau, và tất cả các loại ung thư trên toàn cầu và ở các khu vực khác nhau, đã được ước lượng bằng nhiều phương pháp; chủ yếu là bằng cách xem xét các bằng chứng về độ mạnh của mối liên hệ (rủi ro tương đối) và tỷ lệ mắc nhiễm trong các khu vực trên thế giới. Tổng số trường hợp ung thư do nhiễm trùng gây ra trong năm 2002 được ước tính là 1,9 triệu trường hợp, chiếm 17,8% gánh nặng ung thư toàn cầu. Các tác nhân chính bao gồm vi khuẩn
Staphylococcus aureus từ lâu đã được công nhận là nguyên nhân quan trọng gây bệnh cho con người. Do sự gia tăng số ca nhiễm trùng do các chủng kháng methicillin của S. aureus (MRSA), việc điều trị trở nên khó khăn hơn. Vì vậy, việc phòng ngừa nhiễm trùng do tụ cầu đã trở nên quan trọng hơn. Việc mang S. aureus dường như đóng vai trò quan trọng trong dịch tễ học và quá trình gây bệnh. Các vị trí sinh thái của S. aureus là phía trước mũi. Trong những người khoẻ mạnh, theo thời gian có thể phân biệt ba mẫu hình mang vi khuẩn: khoảng 20% là những người mang vi khuẩn dai dẳng, 60% là những người mang vi khuẩn ngắt quãng và khoảng 20% hầu như không bao giờ mang vi khuẩn S. aureus. Cơ sở phân tử của trạng thái mang vi khuẩn vẫn chưa được làm rõ. Đối với các bệnh nhân liên tục chọc thủng da (ví dụ, những người lọc máu hoặc thẩm phân phúc mạc liên tục [CAPD] và người nghiện ma túy tiêm tĩnh mạch) và những người nhiễm HIV, tỉ lệ mang vi khuẩn tăng cao hơn. Việc mang vi khuẩn đã được xác định là yếu tố nguy cơ quan trọng cho nhiễm trùng ở những bệnh nhân phẫu thuật, những người lọc máu hoặc CAPD, những người nhiễm HIV và AIDS, những người có dụng cụ nội mạch, và những người bị nhiễm MRSA. Việc loại trừ trạng thái mang vi khuẩn đã được chứng minh làm giảm tỉ lệ nhiễm trùng ở những bệnh nhân phẫu thuật và những người lọc máu và CAPD. Loại trừ tình trạng mang vi khuẩn dường như là một chiến lược phòng ngừa hấp dẫn cho các bệnh nhân có nguy cơ. Cần có các nghiên cứu thêm để tối ưu hóa chiến lược này và xác định các nhóm có nguy cơ cao.
MỤC ĐÍCH: So sánh hiệu quả của Gemcitabine kết hợp với cisplatin (GC) và phác đồ methotrexate, vinblastine, doxorubicin, và cisplatin (MVAC) ở bệnh nhân ung thư tế bào chuyển tiếp (TCC) của niêm mạc niệu qua đã tiến triển hoặc di căn.
BỆNH NHÂN VÀ PHƯƠNG PHÁP: Bệnh nhân TCC giai đoạn IV chưa từng được điều trị hóa trị toàn thân đã được phân ngẫu nhiên để nhận GC (gemcitabine 1.000 mg/m² vào các ngày 1, 8 và 15; cisplatin 70 mg/m² vào ngày thứ 2) hoặc MVAC tiêu chuẩn, mỗi 28 ngày một lần, tối đa sáu chu kỳ.
KẾT QUẢ: Bốn trăm lẻ năm bệnh nhân được phân vào nhóm ngẫu nhiên (GC, n = 203; MVAC, n = 202). Các nhóm được cân bằng tốt về yếu tố tiên lượng. Sống sót toàn thể tương đương ở cả hai nhóm (tỷ lệ nguy cơ [HR], 1,04; khoảng tin cậy 95% [CI], 0,82 tới 1,32; P = .75), cũng như thời gian tiến triển bệnh (HR, 1,05; 95% CI, 0,85 tới 1,30), thời gian thất bại điều trị (HR, 0,89; 95% CI, 0,72 tới 1,10) và tỷ lệ đáp ứng (GC, 49%; MVAC, 46%). Nhiều bệnh nhân ở nhóm GC hoàn thành sáu chu kỳ điều trị, với ít cần điều chỉnh liều hơn. Tỷ lệ tử vong do độc tính là 1% ở nhóm GC và 3% ở nhóm MVAC. Nhiều bệnh nhân ở nhóm GC hơn đã gặp thiếu máu mức độ 3/4 (27% so với 18% ở nhóm MVAC) và giảm tiểu cầu (57% so với 21%). Tỷ lệ truyền hồng cầu là 13 trên 100 chu kỳ và chảy máu hoặc tiểu máu mức độ 3/4 là 2% ở cả hai nhóm; tỷ lệ truyền tiểu cầu là bốn bệnh nhân trên 100 chu kỳ ở nhóm GC và hai bệnh nhân trên 100 chu kỳ ở nhóm MVAC. Nhiều bệnh nhân nhóm MVAC gặp bạch cầu trung tính mức 3/4 (82% so với 71% ở nhóm GC), sốt do bạch cầu trung tính (14% so với 2%), nhiễm khuẩn do bạch cầu trung tính (12% so với 1%), viêm niêm mạc mức 3/4 (22% so với 1%), và rụng tóc (55% so với 11%). Chất lượng cuộc sống được duy trì trong quá trình điều trị ở cả hai nhóm; tuy nhiên, nhiều bệnh nhân ở nhóm GC có tình trạng sức khỏe, trạng thái thực thể và mức độ mệt mỏi tốt hơn.
KẾT LUẬN: GC mang lại lợi thế sống còn tương tự như MVAC với hồ sơ an toàn và khả năng dung nạp tốt hơn. Tỷ lệ lợi ích-rủi ro tốt hơn này nên thay đổi chuẩn điều trị cho bệnh nhân TCC tiến triển và di căn từ MVAC sang GC.
Mục tiêu: Trong các thử nghiệm ngẫu nhiên, sự kết hợp cisplatin và paclitaxel đã vượt trội hơn so với cisplatin và cyclophosphamide trong điều trị ung thư biểu mô buồng trứng giai đoạn tiến triển. Mặc dù trong các thử nghiệm không ngẫu nhiên, carboplatin và paclitaxel là một chế độ kết hợp ít độc hơn và hoạt động cao, nhưng vẫn còn lo ngại về hiệu quả của nó ở những bệnh nhân có khối lượng nhỏ và được phẫu thuật giai đoạn III. Do đó, chúng tôi đã tiến hành một thử nghiệm không thấp hơn so sánh cisplatin và paclitaxel với carboplatin và paclitaxel trong dân số này.
Bệnh nhân và Phương pháp: Các bệnh nhân bị ung thư buồng trứng tiến triển và không còn khối u nào lớn hơn 1,0 cm sau phẫu thuật được phân bổ ngẫu nhiên để nhận cisplatin 75 mg/m2 cộng với truyền paclitaxel 135 mg/m2 trong vòng 24 giờ (nhánh I), hoặc carboplatin với diện tích dưới đường cong 7,5 tiêm tĩnh mạch cùng với paclitaxel 175 mg/m2 trong 3 giờ (nhánh II).
Kết quả: Bảy trăm chín mươi hai bệnh nhân đủ điều kiện đã được tuyển vào nghiên cứu. Các yếu tố tiên lượng tương tự trong hai nhóm điều trị. Độc tính tiêu hóa, thận và trao đổi chất, cũng như bạch cầu giảm độ 4, thường xuyên hơn đáng kể ở nhánh I. Giảm tiểu cầu độ 2 hoặc lớn hơn phổ biến hơn ở nhánh II. Độc tính thần kinh tương tự trong cả hai chế độ. Thời gian sống không tiến triển trung bình và thời gian sống tổng thể lần lượt là 19,4 và 48,7 tháng cho nhánh I so với 20,7 và 57,4 tháng cho nhánh II. Nguy cơ tương đối (RR) của tiến triển cho nhóm carboplatin cộng paclitaxel là 0,88 (95% khoảng tin cậy [CI], 0,75 đến 1,03) và RR của tử vong là 0,84 (95% CI, 0,70 đến 1,02).
Kết luận: Ở bệnh nhân ung thư buồng trứng tiến triển, một chế độ hóa trị gồm carboplatin cộng paclitaxel ít gây độc tính hơn, dễ dàng sử dụng hơn và không kém phần hiệu quả khi so sánh với cisplatin cộng paclitaxel.
So sánh hiệu quả và tính an toàn của việc sử dụng kết hợp adalimumab cộng methotrexat (MTX) so với đơn trị liệu MTX hoặc đơn trị liệu adalimumab ở bệnh nhân viêm khớp dạng thấp (RA) sớm, tiến triển mạnh chưa từng điều trị bằng MTX trước đây.
Đây là một nghiên cứu kéo dài 2 năm, đa trung tâm, mù đôi, có đối chứng so sánh hoạt tính, bao gồm 799 bệnh nhân RA có bệnh hoạt động trong vòng <3 năm chưa từng được điều trị bằng MTX. Phương án điều trị bao gồm adalimumab 40 mg tiêm dưới da mỗi tuần cách tuần cộng MTX uống, adalimumab 40 mg tiêm dưới da mỗi tuần cách tuần, hoặc MTX uống mỗi tuần. Các chỉ số chính tại năm thứ 1 là cải thiện 50% theo tiêu chuẩn của Hiệp hội Các Bác sĩ Thấp khớp Hoa Kỳ (ACR50) và sự thay đổi trung bình từ giá trị ban đầu trong chỉ số Sharp tổng hợp đã được biến đổi.
Điều trị kết hợp vượt trội so với cả MTX và đơn trị liệu adalimumab trong tất cả các kết quả được đo lường. Tại năm thứ 1, nhiều bệnh nhân nhận được điều trị kết hợp thể hiện đáp ứng ACR50 (62%) hơn so với những bệnh nhân tiếp nhận đơn trị liệu MTX hoặc adalimumab (lần lượt là 46% và 41%; cả
Trong nghiên cứu với dân số bệnh nhân RA sớm, tiến triển mạnh này, liệu pháp kết hợp với adalimumab cộng MTX đã được chứng minh là vượt trội rõ rệt so với đơn trị liệu MTX hoặc adalimumab trong việc cải thiện dấu hiệu và triệu chứng của bệnh, ngăn chặn tiến triển xơ hóa khớp, và đạt được sự thuyên giảm lâm sàng.
Các ống nano các bon được doping với liti hoặc kali có khả năng hấp thụ ∼20 hoặc ∼14 phần trăm trọng lượng của hydro ở nhiệt độ trung bình (200̐ đến 400°C) hoặc ở nhiệt độ phòng, tương ứng, dưới áp suất thường. Những giá trị này lớn hơn so với hệ thống kim loại hydride và hệ thống hấp phụ lạnh. Hydro lưu trữ trong các ống nano các bon được doping liti hoặc kali có thể được giải phóng ở nhiệt độ cao hơn, và chu trình hấp thụ-giải phóng có thể được lặp lại mà ít giảm khả năng hấp thụ. Khả năng hấp thụ hydro cao của các hệ thống này có thể được phát sinh từ cấu trúc xếp lớp mở đặc biệt của ống nano các bon được làm từ methan, cũng như tác dụng xúc tác của kim loại kiềm.
- 1
- 2
- 3
- 4
- 5
- 6
- 10